Tác phẩm để đời
(QBĐT) - Là giám đốc công ty, suốt ngày lo sản xuất kinh doanh nhưng ông đồng thời yêu thơ văn. Ông thích thơ có vần điệu, đọc lên hiểu ngay; thứ thơ ngang phè phè như giàn bí hoặc nghĩ nát óc không ra, ông chẳng đụng đến. Thỉnh thoảng ông đảo mắt qua mấy đoản văn; còn những tập truyện dày cộp, với ông, giống như liều thuốc ngủ, cầm tới là díp mắt. Tủ sách tại tư gia ông đồ sộ, phía trên là tấm biển ghi lời danh nhân “Không có sách là không có tri thức...” Bạn bè thấy, khen nức nở. Ông chỉ cần thế, còn đọc thì...thời gian đâu. Và tới phần mình, ông bắt đầu mon men trên con đường sáng tác văn chương.
Lần đầu thấy thơ mình được đăng trên báo tỉnh, ông sướng tê người. Tất nhiên thuộc ngay từ khi sáng tác nhưng ông đọc đi đọc lại bài thơ rồi nhìn tên mình bên dưới, mỉm cười. Nhớ những con chữ xiêu vẹo trong bản thảo rồi nhìn bài thơ đều tăm tắp trên mặt báo cùng hình minh họa là thiếu nữ nâng đóa hoa chúm chím, ông lâng lâng. Niềm vui này chỉ có thể sánh với lần đầu ông nhận tin vợ sinh con.
Nghe sếp có thơ đăng báo, đám “tiểu yêu” trong công ty (ông thường gọi thuộc cấp như thế) xúm lại, vây lấy ông. Chúng giành tờ báo, dán mắt vào bài thơ, háo hức còn hơn xem bản thông báo tăng lương; hạ hồi là những lời xuýt xoa “Hay!” “Tuyệt!” Chúng bình luận, phân tích cái hay của bài thơ, đến tác giả cũng chưa kịp nghĩ tới. Khen thơ mỏi mồm rồi, đám bọn họ quay ra cật vấn về khoản tiền tác phẩm. Nói nhuận bút được hơn trăm ngàn đồng thì tội nghiệp cho chữ nghĩa nên ông cười cười. Thấy thế, đám kia càng tưởng sếp ăn dày, vớ bở quả này nên quyết lấn tới kiếm lộc. Chúng lung lạc ông bằng cách buông tiếng xa xôi: “Có tên trên báo, lại có tiền, sướng thật!” “Anh có niềm vui thì cũng nên tạo dịp để bọn em chúc mừng.” “Ừ, thì khao”, ông vung tay, mở ví.