Nắm tay đón mùa mưa

  • 08:29 | Thứ Bảy, 15/10/2022
  • icon gmail
  • icon facebook
  • icon youtube
(QBĐT) - Trên đỉnh đèo 1001 tại xã biên giới Lâm Thủy (Lệ Thủy) vào mùa này, đến 9 giờ sáng, sương mù mới dần tan. Trời bảng lảng, núi như ngang vai người, với tay là chạm mây. Bà con dân bản gùi sắn về nhà sàn, thầy cô cắm bản lưng chừng nhớ nhà. Những chiếc lá rừng chao nhẹ, miên man gọi ký ức một cách bâng khuâng, nhẹ bẫng.
 
Tháng 10 đã đến, mùa mưa lại bắt đầu. Mưa Lâm Thủy bất chợt rào rào, rồi hửng nắng và lại trút nước xối xả. Mưa nối niềm thương những người từng đến đây công tác. Mưa dễ gợi cho con người cảm giác chống chênh, buồn vắng. Mùa này, đi trên con đường độc đạo, băng qua những đoạn đường sạt lở mới thấy hết sự mông mênh của đời sống, sự hun hút của rừng. Già làng Hồ Tình, bản Bạch Đàn kéo chiếc rèm ở chái nhà sàn, khe khẽ điệu dân ca Bru-Vân Kiều: “Trên lưng núi là nắng/Trên lưng ta là mây/Trên lưng suối là tiếng chiêng/ Không sợ lòng yếu mềm/Chỉ sợ không còn can đảm”.
 
Tôi vốn là người đa cảm, nhìn mưa tôi hình dung ra những giọt cà phê đang rơi dần đều trong từng con gió. Giọt cà phê lạc mùa, tràn qua niềm nhớ. Đâu đó tiếng hát của chàng trai trên đỉnh đèo loang vào màn mưa hoang hoải, bàn tay xiết vội vã để chuẩn bị hành trình vượt suối. Thương nhớ gửi vào cái lạnh đầu mùa. 
 
Tình yêu lứa đôi ở vùng biên giới Lâm Thủy có những điểm riêng biệt. Yêu là tự do trong lựa chọn. Bố mẹ không hề can thiệp vào hạnh phúc lứa đôi con cái. Người ta yêu nhau là rủ lên đèo, xuống suối. Yêu là biết cho và biết nhận. Trai gái mới lớn đã biết đi sim (*). Đi sim thuộc về văn hóa đồng bào Bru-Vân Kiều. Không biết từ khi nào, trai gái đến tuổi dậy thì chẳng biết vô tình hay cố ý nhưng đều nồng say, tự nhiên trong việc biểu lộ tình cảm.
 
Cái đúng, cái sai được gửi vào con gió. Khi nào nỗi nhớ quay quắt là họ lục tìm cảm xúc, đến với nhau để hong ấm lòng mình. “Em hong anh bằng ngọn lửa trong mắt/ Anh tìm em trong ché rượu tràn đầy/ Em là con nai/ Anh là dòng suối/ Anh và em là của nhau” lời hát dân ca ngân lên hàng đêm trong các thung lũng như tiếng sáo gọi bạn tình.
Lạ lắm. Các chàng trai, cô gái với bàn tay qua con suối với mong muốn chạm vào bàn tay phía bên kia. Khoảng cách rút gần lại, họ đan vào nhau như rễ cây rừng, mắt người em gái chạm vào những khắc khoải trong men say của rừng đang rào rạt. Mà hình như họ đã đầy hương của bông hoa núi trong nắng sớm vùng biên viễn này. Vạt rừng nguyên sinh khoe sắc vàng, mùa trái chín thi thoảng hắt lên những khoảng lặng như nốt nhạc trầm gửi tặng các cặp tình nhân. Lúc này, rừng có cảm giác yếu đuối, con gió hình như mong manh sợ chạm vào bờ vai ai đang run run, thổn thức.
 
Đầu mùa mưa thật lạ, mưa chạy dài như hối hả, say mê, mưa xa trên đỉnh đèo, mưa gần trong niềm nhớ. Bên kia bờ suối, chàng trai đang nắm bàn tay cô gái, càng nắm chặt bao nhiêu mưa càng khiến cảm xúc họ như mơ hồ, xa ngái. Mưa không níu được thời gian song trói chặt họ trong vô thức. Dòng nước đùng đục chảy xiết, ấy vậy ai cũng thấy lòng ấm áp để vượt qua nỗi cô đơn, trống trải. Thi thoảng, một mình nhìn mưa, tôi rơi vào ngọn gió hư vô và chợt bắt gặp những vụn vỡ bay bay trong ký ức.
 
Dưới chân đỉnh đèo 1001, có biết bao câu hát và bước chân của những người trẻ tuổi người Bru-Vân Kiều từng đặt tên cho kỷ niệm của mình ở đây. Có cô gái mỉm cười gửi giọt nước mắt vào màn đêm yên tĩnh. Những ngổn ngang, bộn bề của ngày nhường lại cho vòng tay êm ấm. Bao vết xước đời sống tựa vào bờ vai núi và trong hơi thở của đêm nhẹ nhàng lấp đầy khoảng trống, đánh rơi ánh mắt phía bên quả đồi xa xa. Lòng chợt rung khẽ, quay quắt khi mùa lũ đến, họ không thể gặp nhau.
 
Mùa mưa nữa lại đến, màu xanh của bạt ngàn cây xua đi bao nỗi buồn xa vợi. Một nửa phía mình, một nửa phía em. Tình yêu chẳng thể gọi tên khi mùa cũ đi qua, nghe lòng mình như trút lá. Nhặt sợi tóc vô tình rơi trên gối, bỗng thấy thương vai em gầy. Đâu đó, tôi thấy nụ cười lấp nắng, những hồi tù và trên núi đang nắm tay nhau đón mùa mưa.
 
                                                                                           Ngô Mậu Tình
 
 (*) Đi Sim: Tục của người Bru-Vân Kiều: trai gái khi yêu nhau sẽ rủ nhau lên rừng hàng đêm để tự tình, hẹn hò.