Ký ức Giáng sinh

  • 09:17 | Thứ Sáu, 25/12/2020
  • icon gmail
  • icon facebook
  • icon youtube
(QBĐT) - Giáng sinh về trong tiết trời se lạnh của mùa đông. Nhưng ở đâu đó trên đường phố vẫn rộn ràng, vui tươi, nhộn nhịp. Những ánh đèn màu lung linh, rực rỡ. Những món quà được trưng bày đông đúc người mua để làm quà gửi tặng cho nhau. Và bài ca Giáng sinh vang lên trên từng góc phố, con đường. Hòa trong không khí yên bình, vui tươi ấy, lòng người cũng nao nao nghĩ về những ước mơ tràn đầy an lành, ấm áp, yêu thương.
 
Đã bao mùa Noel đi qua và vẫn đọng lại trong tôi ký ức êm đềm không dễ gì lãng quên, dẫu rằng dòng thời gian luôn mãi trôi nhanh. Nhớ hồi ấy, quê tôi là vùng nông thôn nghèo khó, đường đến chợ cách trở, khó đi. Rồi còn ngăn cách bởi một con sông. Vậy mà ngày nào mẹ cũng đi chợ đều. Khi thì buồng cau với vài ốp trầu. Khi thì vài trái bầu, vài trái mướp hoặc có hôm là vài bó rau. Đó cũng là thu nhập để đổi vài ba ký gạo hay đường, nước mắm…
 
Có lần, tôi theo mẹ đến chợ, tình cờ gặp ông già Noel mang quà đến tặng cho những đứa con nít ngang tuổi mình. Tôi đứng nhìn mãi mà lòng lại ước ao phải chi mình cũng nhận được một món quà từ tay ông già Noel ấy. Mẹ hiểu ý con nên nắm tay tôi dẫn đi đến một cửa tiệm và mẹ cũng mua cho tôi một món quà. Tôi vui mừng nhưng hôm ấy mẹ chẳng còn tiền để mua thêm thứ gì nữa cả. Về đến nhà, tôi ngây thơ hỏi mẹ: "Mẹ ơi! Mấy bạn bằng tuổi con ở chợ được nhận quà của ông già Noel, mà sao con không có?". Mẹ lặng thinh một lát rồi bảo: "Chắc tại cha mẹ của mấy bạn đó có quen với ông già Noel!".
 
Mùa đông về, Giáng sinh lại đến, tôi lại nhắc với mẹ về chuyện ông già Noel đi tặng quà cho trẻ nhỏ. Rồi tôi ước phải chi ông cũng đến nhà tôi và tặng cho món quà. Trong giấc mơ, tôi cũng thấy có ông già với chiếc áo và nón màu đỏ, bộ râu dài bạc phơ đến nhà mình. Tôi kể cho mẹ nghe, mẹ bảo, để mẹ bẻ cau, hái trầu đem ra chợ bán có tiền mua quà cho tôi. Hôm ấy, đang lúc đứng trên ghế để hái trầu, mẹ bị trượt ngã, sưng tím cả bàn chân. Tôi nhìn mẹ mà cứ rưng rưng nước mắt. Từ đó, tôi không dám đòi mẹ mua cho quà nữa mà chỉ mong sao cho mẹ mau lành vết thương.
 
Lớn hơn một chút, tôi cũng biết phụ mẹ xách giỏ rau hoặc những trái bầu, trái bí đến chợ. Dịp Giáng sinh về, tôi cũng gặp lại ông già Noel đang mang trên vai những món quà để tặng cho các bạn nhỏ. Ý nghĩ về những món quà đôi khi lại len lén tìm về, nhưng tôi mãi giấu kín trong lòng không dám nói ra.
 
Thời gian cứ mãi trôi. Tuổi thơ cũng đã trở thành ký ức. Vùng quê nghèo khó ngày nào của tôi cũng đã nhiều đổi thay. Con đường đất nay đã là đường nhựa, đường bê tông. Con sông cũng đã có chiếc cầu bắc qua. Đôi khi, ngồi nhớ lại những ngày tháng đã qua mà thấy thương mẹ vô cùng. Biết bao nhiêu gian truân, vất vả cũng vì tình yêu bao la dành trọn cho con.
 
Giáng sinh đang về giữa tiết trời se lạnh. Tôi luôn mong ước cho mẹ được khỏe mạnh, bình an. Ở đâu đó, ông già Noel lại chuẩn bị hành lý để đi phát quà cho những đứa trẻ ở khắp mọi miền quê. Ngồi xem tivi, bỗng dưng con trai nhỏ của tôi thỏ thẻ: "Mẹ ơi! Con muốn được nhận quà của ông già Noel!". Câu nói của con làm tôi chợt nhớ về bao ký ức đã trôi qua. Khác với ngày xưa. Bây giờ cuộc sống khấm khá hơn nên ước mong của con, tôi nghĩ là mình sẽ thực hiện được. Với cha mẹ nào cũng vậy, nụ cười của con luôn là hạnh hạnh phúc của người lớn.
 
                                                                                      Diễm Ngọc