.

Tệ nạn mại dâm, góc khuất và những nỗi lo - Bài 1: Muôn kiểu trá hình

Thứ Sáu, 07/10/2016, 10:01 [GMT+7]

(QBĐT) - Theo thống kê từ các cơ quan chức năng, toàn tỉnh hiện có 72/966 cơ sở kinh doanh dịch vụ trực tiếp và gián tiếp tiếp tay cho các hoạt động môi giới mại dâm và có khoảng 400 đối tượng nghi vấn có liên quan đến các hoạt động mại dâm. Đối tượng bán dâm ngày càng trẻ hóa về độ tuổi. Đáng lưu ý là một số người bán dâm thuộc đối tượng nghiện ma túy hoặc bị nhiễm HIV/AIDS. Cuộc chiến chống tệ nạn mại dâm vẫn diễn biến phức tạp không chỉ ở các khu đô thị mà đang có xu hướng lây lan đến các vùng ven đô với nhiều thủ đoạn ngày càng tinh vi, nhất là ở các cơ sở kinh doanh dịch vụ như khách sạn, nhà hàng... nhằm trốn tránh hoặc cản trở việc thực thi pháp luật của cơ quan chức năng.

Khó có thể thống kê được con số chính xác về các đối tượng mua bán dâm và hoạt động môi giới mại dâm trên các cộng đồng dân cư bởi một điều dễ nhận thấy là đa số đối tượng liên quan đến hoạt động mại dâm đều thường xuyên di chuyển địa điểm và núp dưới nhiều hình thức như quán giải khát, karaoke, dịch vụ mát xa thư giãn... nên lực lượng chức năng rất khó kiểm soát. Cũng chính vì thế, công tác phòng chống tệ nạn mại dâm đang gặp rất nhiều khó khăn, rào cản.

Thoạt nhìn, chẳng ai có thể ngờ được những quán cóc, nhà trọ bình dân, ghế đá công viên, hay khách sạn, nhà nghỉ... lại là những nơi tiềm ẩn các hoạt động môi giới bán dâm. Hoạt động diễn ra âm thầm từ ngày này sang ngày khác với rất nhiều hình thức ngụy trang nhằm qua mặt các cơ quan chức năng.

Được sự giúp đỡ của cán bộ y tế và nhân viên tiếp cận cộng đồng của Trung tâm phòng chống HIV/AIDS-những người có nhiệm vụ cung cấp bao cao su và tư vấn kiến thức phòng chống HIV/AIDS cho các đối tượng bán dâm, chúng tôi dễ dàng nắm được những điểm, tụ điểm thường diễn ra hoạt động này. Qua khảo sát từ thực tế, chúng tôi nhận thấy rằng, hoạt động mại dâm được ẩn dấu dưới rất nhiều hình thức.

Ngoài các địa điểm được xem là điểm nóng của tệ nạn mại dâm như khu vực có nhiều nhà hàng khách sạn ở phường Hải Đình còn được gọi là “khu Macao”, khu du lịch Đá Nhảy, Thanh Khê... còn có rất nhiều tụ điểm mại dâm núp dưới hình thức quán giải khát, nhà trọ, cơ sở mát xa, gội đầu thư giản... ở các khu dân cư thuộc vùng ven các khu đô thị và ngay cả trong cộng đồng dân cư ở các địa phương.

Hoài Nhung, một cô gái đến từ Minh Hóa từng có thời gian ngắn làm lễ tân cho một khách sạn nhỏ trên địa bàn thành phố Đồng Hới kể với chúng tôi về những góc khuất đằng sau các hoạt động thường ngày như cho khách thuê phòng, giới thiệu địa điểm du lịch, cung cấp địa chỉ quán ăn ngon... của khách sạn này. Tốt nghiệp một ngành học thuộc hệ trung cấp, Nhung loay hoay tìm việc mãi không được và nhờ sự giúp đỡ của một người thân cô được nhận vào làm lễ tân tại một khách sạn.

Ở đây, công việc khác xa với những gì cô tưởng bởi không chỉ đơn thuần là tiếp nhận khách, làm các thủ tục cần thiết để khách nhận phòng, trả phòng, cô còn được chủ khách sạn và những người đi trước hướng dẫn cách nhận biết khách có nhu cầu phòng nghỉ đơn thuần hay cần phòng nghỉ để vui vẻ vài ba tiếng để làm giá và đề phòng sự kiểm tra của lực lượng công an.

Do chưa quen với công việc cô gặp hết trở ngại này đến trở ngài khác. Khách đến khách sạn này đa số chỉ thuê vài ba giờ đồng hồ, có khi chỉ chừng một tiếng và luôn là các đôi nam nữ ở nhiều độ tuổi khác nhau. Cứ mỗi lần khách vào nhận phòng Nhung lại quên quay đầu xe ra ngoài để giấu biển xe cho khách như lời bà chủ dặn nên luôn bị trách móc. Cũng có trường hợp khách vừa gặp lễ tân đã hỏi ngay dịch vụ "tàu nhanh, tàu chậm" khiến cô cứ ậm ừ không hiểu phải đi hỏi lại và luôn bị bà chủ khiển trách vì làm mất lòng khách.

Một cô gái cùng làm đã hướng dẫn cụ thể cho Nhung cách giải quyết các vấn đề tương tự nói trên và cho cô một loạt số điện thoại, mỗi số có một mức giá khác nhau để khi cần có thể gọi nhằm đáp ứng nhu cầu của khách.     

Nhân viên tiếp cận cộng đồng của Sở Y tế cung cấp tờ rơi tuyên truyền và bao cao su dự phòng lây nhiễm HIV tại một nhà nghỉ nghi vấn hoạt động mại dâm.
Nhân viên tiếp cận cộng đồng của Sở Y tế cung cấp tờ rơi tuyên truyền và bao cao su dự phòng lây nhiễm HIV tại một nhà nghỉ nghi vấn hoạt động mại dâm.

Nhận thấy rõ đây là một khách sạn làm ăn bất bình thường, Nhung tự nhủ là sẽ sớm nghỉ việc nhưng muốn nấn ná cho đến hết tháng để được lĩnh lương vì nếu bỏ việc giữa chừng coi như công sức của cô chỉ còn con số không. Thế nhưng chỉ hai hôm sau, bà chủ khách sạn gọi Nhung đến và nói: "Em nên quen với việc ở đây vì rất dễ kiếm tiền, có nhan sắc, lại ở xa quê nên nếu khách thích, em cứ chiều, có mất mát gì đâu mà lại nhanh giàu, sau này về quê lo cho cha mẹ và lấy chồng cũng không muộn...".

Đã từng nhiều lần bực tức vì khách trêu ghẹo bằng những lời lẽ cợt nhã, giờ lại nghe bà chủ khuyên làm cái việc chẳng ra gì, lòng tự trọng bị tổn thương, Nhung đùng đùng bỏ việc trở về tay không vì bà chủ nhất định không thanh toán tiền. Chỉ đến khi người quen của cô đến nói là sẽ đưa những chuyện không hay ho của khách sạn cho cơ quan chức năng, bà này mới thanh toán tiền công cho Nhung và còn bồi dưỡng thêm để em vui vẻ về quê.

Một cán bộ tư vấn Trung tâm phòng chống HIV kể: Trong  một lần tình cờ ngồi đợi bạn cùng với một đồng nghiệp ở quán giải khát tại thôn Thanh Khê, xã Thanh Trạch thì được một người phụ nữ đon đả hỏi chuyện. Thấy hai đứa có vẻ quê quê, lại nghe nói là chưa có việc làm chị ta gợi ý ngay: “Các em ở lại đây làm việc cho chị nhé. Ban đầu chưa quen thì bưng bê phục vụ nước non, còn sau này nếu khách có nhu cầu thì cứ chiều họ...

Rồi như để níu chân “con mồi” chị ta khoe: Ở quán của chị làm ăn được lắm, khách rất đông, toàn các em từ các nơi khác tới, đến cả u 40 vẫn có khách lựa chọn. Em chịu khó thì chỉ vài 3 năm là mua được xe máy, điện thoại xịn...

Nhiều khách sạn xem nguồn thu từ dịch vụ thuê tiếng là nguồn chính nên không mặn mà khi khách là các gia đình có nhu cầu thuê ở qua đêm hay một vài hôm. Một lần gia đình tôi có việc cần thuê phòng nên chọn một khách sạn bình dân ngay trung tâm thị trấn Ba Đồn. Chị chủ khách sạn đòi giá thuê phòng một ngày đêm là 350.000đ. Khi tôi đề nghị mức giá 300.000 thì chị ta tỏ vẻ lạnh nhạt: Phòng đang hiếm, nếu để cho thuê tiếng thì chỉ cần 2 tiếng là được từng ấy tiền rồi”.

Đang phân vân với mức giá mà chị chủ khách sạn đưa ra thì một người đàn ông bước vào thuê phòng và nhanh chóng nhận chìa khóa với mức giá 300.000 cho 2 tiếng và theo sau ông ta là một cô gái còn rất trẻ chỉ trạc tuổi con cháu. Họ vừa bước lên cầu thang, chị chủ khách sạn đã nhanh nhẩu chào: Bác và em cứ vui vẻ có gì cần cứ alo cho em". Nói rồi chị ta nhìn tôi: Khách quen ở mấy lần rồi có cần trả giá đâu, không thuê tí nữa là hết phòng ngay thôi...

Một ngày đêm ở lại khách sạn, chúng tôi nhận thấy nhiều đôi trai gái ra vào, có đôi cả hai còn rất trẻ, có đôi chênh lệch trẻ già. Theo nhiều người thì họ có thể là nhân tình của nhau, là các đôi bạn trẻ muốn sống thử và cả những người mua, bán dâm.

Qua tìm hiểu chúng tôi được biết, có rất nhiều khách sạn, nhà nghỉ trực tiếp hoặc gián tiếp tiếp tay cho hành động mua, bán dâm từ nhiều năm nay. Anh H.C- nhân viên lễ tân kiêm bảo vệ cho một khách sạn ở biển Nhật Lệ, thành phố Đồng Hới cho biết: Nhờ việc giới thiệu "hàng" cho khách mà anh có được nguồn thu nhập khá ổn.

Theo anh, thường thì khi khách có nhu cầu, cánh bảo vệ, lễ tân đều cung cấp số điện thoại hoặc trực tiếp liên hệ, làm giá rồi trao đổi với khách. Mức giá cho mỗi lần mua dâm của khách cũng không đồng đều, nếu chọn hàng trẻ, đẹp thì có thể vài triệu đồng (qua đêm), còn hàng trung thì chỉ chừng 300.000-500.000 đồng.

Cứ mỗi lần có khách anh lại được bo vài chục, có khi vài trăm, gặp khách xộp thì được thưởng cả triệu đồng. Một vài nhà nghỉ, khách sạn không công khai hoạt động này nhưng lại giới thiệu với khách là nếu có nhu cầu “mát mẻ” thì chỉ cần gọi bảo vệ là mấy tuổi, cao, thấp, một hay nhiều em đều có. Và không biết từ lúc nào đã hình thành một mối liên kết giữa khách sạn, nhà nghỉ với lái xe ôm và gái bán dâm.

Ngoài khách sạn, nhà nghỉ, một số  điểm có hoạt động mại dâm núp dưới hình thức nhà trọ, quán cóc, cơ sở mát xa, gội đầu thư giãn... Hầu hết các địa điểm này có cơ sở vật chất khá tuềnh toàng, tạm bợ và giái bán dâm cũng là hàng quá đát nên mức giá bình dân hơn, thậm chí bèo như cách nói của các cánh xe ôm chuyên đưa đón các cô đến địa điểm hành nghề. Tùy theo thương lượng các cô được trả 100-300 ngàn đồng, có khi chỉ vài chục cho 1 lần đi khách. Một số cô gái chỉ được hưởng chừng 30-50% số tiền từ khách, phần còn lại thuộc nguồn thu của người môi giới.

Do được “bao bọc” dưới nhiều hình thức nên việc quản lý, theo dõi hoạt động mại dâm là cả một vấn đề nan giải. Lực lượng chức năng rất khó kiểm soát vì các lễ tân của các nhà nghỉ, khách sạn có thể trả lời “chúng tôi không biết, chúng tôi cho thuê phòng vì nghĩ họ là vợ chồng, là người yêu của nhau...”.

Điều đáng nói là tệ nạn này ngày càng diễn biến phức tạp và lan rộng đến nhiều vùng nông thôn trên địa bàn tỉnh. Đa số các cô gái hành nghề mại dâm có tuổi đời còn rất trẻ và tiềm ẩn nhiều nguy cơ làm lây truyền các bệnh qua đường tình dục không an toàn, nguy hại hơn là làm tăng số người nhiễm HIV/AIDS-căn bệnh thế kỷ ở các cộng đồng dân cư. 

P.V

Bài 2: Bài học từ sự chủ quan